[Me Lo] - Chuyện kể về một dòng họ Mục, dòng họ này trước đây có một thành viên phạm tội gì đó, bị dân làng đuổi bỏ, sau đó vượt biên đi nước ngoài. Ra nước ngoài rồi hắn đổi tên là Muc Tien Sinh. Hắn tiếp tục làm những công việc như lừa đảo, buôn lậu, làm giấy tờ giả… và có rất nhiều tiền. Năm này qua năm khác dân làng cũng chẳng còn nhớ đến cái thằng vượt biên đó nữa. Trong cái họ đó, người già có người nhớ, có người chả nhớ, còn trẻ con thì không biết đến. Chúng chỉ biết rằng cái họ nghèo nàn, lười lao động, dốt nát như họ chúng nó, bấy lâu nay sống được vẫn nhờ có ông bác Muc Tien Sinh ở bên nước ngoài gửi tiền về nuôi cả họ.
Tết năm nay, có lẽ vẫn là cái tết sôi động trong cái họ đó, bởi nó xảy ra một Truyện, cái truyện trong họ ghét nhau. Truyện mà chả phải Tết mới xảy ra mà nó vẫn thường xuyên xảy ra mỗi khi ông bác kia gửi tiền về.
Trưởng họ: Cuộc đời vẫn đẹp sao!! Tình yêu vẫn đẹp sao!!
Có chuyện vui gì rồi, chả có nhẽ ông ấy lại nhận được tiền gửi về của ông Bác nước ngoài cho dòng họ. Quả đúng là như vậy, lần này ông ấy nhận được 100.000 USD, chắc là quà tết cho họ đây.
Vợ trường họ: Ông làm gì mà vui thế? Vui hơn cả cái hôm ông Lang chết vậy?
(Ông Lang là trưởng họ cũ, vừa mới qua đời vì cái tội béo quá.)
Trưởng họ: Tất nhiên là tôi vui rồi, vì hôm trước lão ấy chết thì có nghĩa chức trưởng họ sẽ thuộc về tôi, còn hôm nay chính vì tôi là trưởng họ và tôi đã được bác Muc Tien Sinh giao cho tiền về làm quà tết cho anh em.
(Ông trưởng họ cầm cọc tiền trong tay, đưa tay lên mồm liếm một cách từ từ, đưa tay đếm được 3 tờ rồi dừng lại, liếc nhìn sang bà vợ cười hềnh hệch, hất cằm nghe vẻ thách thức trước bà vợ già đang suýt xoa trực chầu như một chú cún con đang thèm khúc xương trên tay ông chủ.)
Vợ trưởng họ: Thế lần này được bao nhiêu hả ông?
(Mắt bà vợ như đã đóng băng vào cọc tiền đó, giọng nói gấp gáp nhưng âm lượng nhỏ, đủ để ông chồng phải trả lời câu hỏi khát nước đó.)
Trưởng họ: Một trăm!
(Ông đưa tay từ từ lên và chìa ra một ngón, mắt vẫn lúng liếng kiểu thách thức.)
Vợ trưởng họ: Một trăm USD à? Sao bèo bọt thế?
(Nét mặt đang căng tròn của bà vợ đột nhiên xịt xuống méo xệch như quả cà chua héo!)
Trưởng họ: No! No! No! thêm 3 số 0 nữa!
(Mắt phải ông trưởng họ giật giật như muốn bơm lại quả cà chua héo của bà vợ vậy.)
Vợ trưởng họ: Ôi mẹ ơi! Giàu rồi!
(Bà vợ chết lặng, mắt bà sáng bừng lên, có lẽ trong con mắt sáng bừng đó đã bắt đầu nghĩ đến lịch tiêu pha như thế nào!)
Ông đưa đây đưa 50k cho tôi, còn lại ông chia cho anh em trong họ!
Trưởng họ: 50 là 50 thế nào? Mình phải lấy 70k!
(Giọng ông rất quyết đoán, như muốn thể hiện một uy quyền mà không ai dám cãi lại. Thể hiện một quyền tự quyết mà theo ông đó là cái quyền được có của người trưởng họ.)
Vợ trưởng họ: Ông nói lại xem nào!
(Mắt bà vợ lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào lão chồng mình với vẻ dò xét.)
Trưởng họ: nói cái gì mà nói, bà đếm lại đưa cho tôi 30k để tôi mang chia cho họ!
(Nói xong ông trâm một điếu thuốc lào rít một hơi thật sâu, từng làn khói từ trong phổi lão bay ra, mắt bà vợ cứ hướng theo làn khói và tiếp tục mơ về một cái gì đó rất hoành tráng.)
Vợ trưởng họ: (Đột nhiên bừng tỉnh).
Nhưng mà ông ơi, liệu như vậy có quá đáng lắm không? Dòng họ mình có tất cả đến hàng trăm xuất đinh, thế thì thiệt thòi cho họ quá.
Trưởng họ: (Đập tay xuống bàn)
Thiệt thòi cái gì mà thiệt, trước đây mình chịu cảnh thiệt thòi đó rồi còn gì, bây giờ phải gỡ gạt lại chứ. Mẹ cái lão Lang, lão cố vị bao nhiêu năm làm anh em mút tay. Bây giờ mình phải hoành tráng chứ, kệ mẹ chúng nó, mình nhận tiền, mình cầm tiền, có đứa chó nào biết là bao nhiêu tiền đâu. Mà có biết thì làm được gì. Mịa nó chứ cái dòng họ này thối nát lắm rồi, có làm được gì cho xã hội đâu, có mỗi cái nguồn này, cứ tranh thủ được ngày nào hay ngày nấy.
(Lão vừa nói vừa đứng dậy, cởi chiếc áo dài ở ngoài vứt ra thành ghế.)
Vợ trưởng họ: Nhưng em cứ thấy kiểu gì ấy! họ cũng là anh em trong họ cả, ai cũng như nhau, bây giờ làm thế nghe hơi quá ông ạ.
(Nói đến đây bà vợ đã chia số tiền ra được nửa.)
Trưởng họ: bà cứ chia ra đi, mau mau lên chằng có thằng nó sang nhìn thấy lại mệt người.
Vợ trưởng họ: Được rồi! xong rồi đây!
(Nói vậy, nhưng quay đi khuôn mặt của bà vợ rạng ngời lên như chưa bao giờ vui như vậy.)
Ông trưởng họ ngay sau đó nằm ngay xuống chiếc ghế dài nhắm mắt lim dim, với một tâm thế thật thoải mái, như đây là ngày hạnh phúc nhất của đời mình vậy.
Câu chuyện đến đây, tôi thấy xuất hiện một hình ảnh thật tối tăm của dòng họ thối nát ấy! Rồi lại liên tưởng đến các nhà “dân chủ”, dòng họ “dân chủ” bây giờ cũng vậy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét