Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Bàn về tuyệt thực và dừng tuyệt thực

[Me Lo]-Mấy hôm nay, trong giới “rận” lại nổi lên trò hề đối lập nhau, khiến một lần nữa cư dân mạng lại được phen cười vỡ bụng. Đó là chuyện quyết tâm tuyệt thực trong tù của hai tù nhân Đoàn Huy Chương và Sơn Nguyễn Thanh Điền và chuyện dừng tuyệt thực của Cù con (18/10). Các trò tiếu lâm này thực sự chả mới lạ gì đối với giới rận cả, nhưng việc kẻ thì đòi tuyệt thực kẻ thì không dám tuyệt thực nữa xảy ra trong mấy ngày qua thì quả thật là mới lạ. Để làm rõ vấn đề này chúng ta cùng bàn về tuyệt thực và dừng tuyệt thực.

Tuyệt thực (tuyệt thực là chữ Hán việt, "tuyệt" nghĩa là chấm dứt còn "thực" nghĩa là ăn, tuyệt thực là chấm dứt việc ăn). Những người tham gia sẽ nhịn ăn để đòi một yêu sách nào đó hoặc khích động người dân. Các cuộc tuyệt thực thường là chỉ uống nước để có thể sống qua ngày nhưng không ăn gì hết cho đến khi đòi được yêu sách đề ra.

Tuyệt thực được sử dụng khá phong phú trong các chế độ, nếu sử dụng vì mục đích chân chính thì nó sẽ có tác dụng rất to lớn làm thay đổi cả một chính sách của người cầm quyền. Bởi mục đích chân chính sẽ được cả xã hội công nhận, và khi xã hội thấy sự việc tuyệt thực đó sẽ đứng dậy cổ vũ và buộc người cầm quyền phải thực hiện những điều họ muốn.

Ở đây, các tù nhân đang bị chấp án tù về các tội khác nhau nhưng bản chất đều mắc trọng tội với tính chất là phản bội tổ quốc. Với tội này, họ đã đi ngược lại với lợi ích của dân tộc họ, đất nước họ và xã hội sẽ đào thải họ. Khi đã bị xã hội quay mặt thì dù họ có làm gì đi nữa đều bị coi thường, căm ghét.

Trong giới “rận” đã sử dụng đến tuyệt thực và trong mấy ngày qua Đoàn Huy Chương và Sơn Nguyễn Thanh Điền đã làm điều đó. Nhưng thử hỏi ai sẽ tin họ nữa, với xã hội những kẻ tội đồ như vậy thì nếu có tuyệt thực họ cũng mặc kệ. Trong xã hội sẽ có nhiều suy nghĩ khác nhau, người thì nhếch mép cười về trò lố bịch, người thì lắc đầu và thốt lên “đúng là lũ điên” và có lẽ ở đâu đó cũng sẽ có người nói rằng “cứ nhịn đi cho nhanh chết, cho trong sạch xã hội” . Ấy vậy mà các tù nhân này vẫn không nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục bảo nhau làm trò hề cho thiên hạ.

Như trên đã nói tuyệt thực là chỉ uống nước không ăn cho đến khi đòi được yêu sách. Năm xưa các nhà yêu nước của nước ta khi tham gia kháng chiến chống Pháp và Mỹ đã tuyệt thực trong tù, đã tự thiêu giữa phố, đã là ngọn đuốc sống, đã là ngọn đuốc sống để lao vào khu bom đạn, kho xăng của kẻ thù… Việc làm của họ là vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, họ không tiếc mạng sống của mình để hy sinh cho đất nước.

Đằng này cứ nhìn lại Cù con mà lại buồn cười, đây không phải là lần đầu tiến có cái chuyện nhịn ăn ở Cù con, lần này lại còn dừng tuyệt thực nữa, thật là lố bịch. Thử hỏi Cù con đã làm gì mà đòi tuyệt thực, mà kêu gọi tuyệt thực bao nhiêu lần rồi. Cứ nghĩ đến cái cảnh mồm thì nói tuyệt thực sau đó Quản giáo đi cái lại lao vào đống thức ăn chị Hà gửi vào ăn ngấu nghiến, ăn đến phát phì ra đó thôi.


Dừng tuyệt thực ư? Phải chăng đó là đói quá không chịu được phải ăn trở lại, điều này không phải vì Cù con có nhịn buổi nào đâu mà đói. Hay là đúng như những gì ông ta nói là “phải giữ mình lâu dài vì cuộc đấu tranh cho dân chủ hóa đất nước không thể ngã ngũ trong chốc lát”. Thật là hài hước, cứ dọa nhịn rồi lại ăn, ăn rồi lại nhịn, mà thực sự chả có chuyện đó, bây giờ lại còn bảo giữ mình lâu dài. Vẫn cái luận điệu trẻ trâu ấy, nhịn ăn để ăn vạ thì nói thẳng chứ đừng có nói đến tuyệt thực thiện hạ nó cười cho đó.


Thuật ngữ  “tuyệt thực” có giá trị tích cực to lớn với những con người chân chính làm những việc làm chân chính vì đại nghĩa, đừng sử dụng bừa bãi, mà nếu có sử dụng theo đúng nghĩa, thì xem chịu được mấy hôm, đằng này vẫn to béo, khỏe mạnh, chửi càn, cắn bậy!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét