Tác giả : VDQ
Có thể là từ giờ cho đến sau này đi nữa em sẽ không quên anh – người đã khiến trái tim em lỡ nhịp, nhưng mãi mãi không bao giờ chung nhịp đập cùng em.
Hè năm ấy, anh bước vào cuộc đời em thật nhẹ nhàng, nắng, gió, và yêu thương… Cho dù biết anh nhắn tin và nói chuyện cùng em để tiếp cận cô ấy anh đã thực sự không hề biết trái tim em đã xốn xang biết bao vì anh. Sự xuất hiện của anh khiến em tin vào những điều chân thành và đơn giản. Anh yêu cô ấy nhưng không dám thổ lộ, lúc nào cũng chỉ đứng lặng nhìn và quan tâm cô ấy từ phía sau. Anh thật ngốc!
Mỗi lần anh ngốc như thế không hiểu sao em đều im lặng…Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em, đi về cùng em, thân thiết với em… chỉ vì cô ấy. Và từ khi nào không biết em trở thành “quân sư tình yêu” trong mắt anh. Anh chưa bao giờ nhắn tin hỏi em dạo này thế nào, có khỏe không, có chuyện gì vui không? Những tin nhắn của anh mang lại cho em những nỗi buồn thầm lặng. Ngày nào anh cũng nhắc đến cô ấy khi đi cùng em, đã có lúc em thật sự không muốn hiểu anh nữa, em thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi để quên anh. Nhưng em không làm được, vì anh đã trở thành “thói quen” của em không biết từ bao giờ, được nói chuyện cùng anh em thấy lòng mình được sưởi ấm… Cứ như thế, anh bước vào cuộc sống của em, tự nhiên và đơn giản vậy. Trên con đường dài quen thuộc, tiếng hai đứa đùa nhau cười náo loạn, rồi rượt đuổi nhau để cuối cùng nhìn nhau cười khó hiểu. Lúc ấy, dù mệt nhưng em thật sự thích anh như thế!
Và rồi cái ngày mà anh nói yêu cô ấy cũng đến, em dường như chết lặng vì điều đó, em vẫn bên cạnh anh, nói cười cùng anh nhưng giữa hai chúng ta luôn có một rào ngăn cách tình cảm. Và con đường quen thuộc ngày nào của hai đứa cũng xuất hiện hình bóng của một người… thứ ba. Từ đó em ít gặp anh hơn, và em cũng không còn nhận được những tin nhắn của anh nữa. Nhiều khi đến trường, ánh mắt của em luôn kiếm tìm một hình bóng quen thuộc giờ đây đã xa vời. Gió thổi làm ướt mắt em nhưng sao em lại thấy mát lạnh và dễ chịu như vậy? Anh là làn gió ấy phải không?
Giờ đây khi em không còn thấy anh nữa, em vẫn muốn mình là đám mây kia, được gió cuốn trôi trên bầu trời xanh thẳm. Em đã ngủ với giấc mơ thật ngốc phải không anh?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét