Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

"Dị nhân" ở HN hơn 20 năm không ăn cơm

Từ năm 1991 đến nay, ông Nguyễn Văn Sắc ở xóm 3, đội 6, xã Tự Nhiên, huyện Thường Tín, Hà Nội chỉ ăn duy nhất một món là xôi. Việc này khiến cả vùng xôn xao ngạc nhiên, nhưng đối với ông, câu chuyện lạ này đã diễn ra hơn 20 năm nay.


“Thần dược” xôi?

Tò mò, chúng tôi đã tìm về xã Tự Nhiên, huyện Thường Tín (Hà Nội) để “diện kiến” con người có sở trường kì lạ này. Có lẽ trường hợp của ông Sắc được coi là “độc nhất” thời nay, 20 năm không ăn cơm tẻ mà chỉ ăn xôi.

Hỏi thăm về nhà ông Sắc - “vua” xôi thì hầu như cả vùng không ai không biết đến. “Ôi giời! Người ấy mấy chục năm nay có biết ăn cơm tẻ là gì đâu, chẳng hiểu sao ông ta lại có thể sống được chừng ấy năm mà vẫn khỏe mạnh như thế nữa”.

Theo sự chỉ dẫn của người này, hiện ra trước mặt là một ngôi nhà kiêm xưởng mộc lớn, khang trang, ông Sắc với dáng người mảnh khảnh, thân hình gầy guộc lạch cạch bước ra đón khách.

“Thú thật với các anh, tôi “bỏ” cơm tẻ đã 20 năm nay rồi, cuộc sống của tôi không chỉ bình thường mà còn thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều”, ông Sắc nói.
Khác với sự tưởng tượng của chúng tôi về con người đặc biệt ấy, rằng ăn xôi để “luyện công” hay vì một chế độ ăn uống nào đó để lập kỷ lục chẳng hạn, nhưng với ông Sắc thì khác, mọi chuyện đến với ông Sắc một cách tình cờ.

"Dị nhân" ở HN hơn 20 năm không ăn cơm

Ông Nguyễn Văn Sắc

Chuyện là vào năm 1991, trong lần đi ăn cỗ tại một gia đình trong dòng họ. Bữa ăn hôm đó có rất nhiều món ngon, nhưng món xôi lại được ông nhắm tới đầu tiên. Một phần cũng vì đã lâu không được nếm món xôi đỗ nhìn khá bắt mắt. Sau khi nếm, ông Sắc đã ngấu nghiến cho tới khi hết đĩa xôi. Lúc đó đã no bụng nên không còn ăn được gì nữa. Cũng từ bữa ăn này, khẩu phần ăn trong cuộc đời của ông bắt đầu sang trang.

Ông Sắc kể lại: Sau khi giải ngũ trở về địa phương, tôi đã xây dựng gia đình rồi sinh con. Lúc con cái trưởng thành, cuộc sống gia đình đỡ vất vả hơn thì căn bệnh tiểu đường đeo bám lấy tôi. Dù đã tốn bao nhiêu tiền bạc để chữa trị nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm. Cũng do bị bệnh nên chế độ ăn uống của tôi phải kiêng đủ thứ.

Trước đó, tôi vẫn ăn uống bình thường theo chế độ ăn uống trong gia đình. Nhưng căn bệnh tiểu đường không để tôi được yên, sau mỗi bữa ăn đã phải rất vất vả với chứng bụng đầy hơi, sôi cồn cào, khó chịu, dù đã tìm đủ các loại thuốc để chữa cũng không khỏi”.

Sau bữa ăn đặc biệt đó với món duy nhất là xôi, như thể một “thần dược” phát huy công hiệu, ông Sắc cảm thấy trong người thoải mái, dễ chịu như vừa chữa khỏi bệnh. Về nhà, khẩu phần ăn của gia đình lại tiếp diễn như trước, nhưng lần này những cơn bụng sôi cồn cào, khó chịu lại tái phát, lúc đó, ông Sắc bắt tay vào bếp, vo gạo để nấu xôi.

Những lần đầu, ông Sắc đã lén lút đồ xôi lên rồi giấu đi, đợi đến bữa cơm mới mang ra khoe với gia đình như một sự tình cờ do “thích ăn thì nấu”. Chỉ giấu được vài lần, sau đó ai nấy đều lấy làm lạ vì bữa nào người cha, người ông của mình đều “tình cờ” chỉ ăn xôi. Rồi kể từ đó, bữa nào ông cũng chỉ ăn một món duy nhất là xôi.


"Dị nhân" ở HN hơn 20 năm không ăn cơm


Đồ nấu ăn rất đơn sơ, giản dị

Bị coi là người lập dị

Anh Nguyễn Văn Đô, con trai cả, hiện đang sống cùng ông Sắc cho biết: “Ngày nào cũng thấy bố ăn một món duy nhất là xôi, dù gặng hỏi nhưng bố vẫn không nói lý do. Gia đình ai cũng lo lắng vì vốn dĩ “ông cụ” đã bị bệnh, phải kiêng rất nhiều thứ rồi, giờ kiêng thêm cơm nữa thì sống sao nổi”. Sau khi đã biết lý do thì ai cũng phản đối, từ đó cuộc sống gia đình bị đảo lộn hoàn toàn, cả nhà không nấu chung nồi, chung bếp như trước nữa. Đồ trong bếp của ông Sắc vẻn vẹn chỉ có một chiếc mâm riêng, một chiếc xoong và một bát đơm xôi, đợi lúc mọi người đi làm hết mới dám vào bếp để khỏi bị nói.

Dù vấp phải sự phản đối quyết liệt, nhưng hàng ngày ông Sắc lại lặng lẽ… đồ xôi. Và đến bữa thì… “việc đã rồi”.

Chị Biển, con dâu của ông Sắc cho hay: Thời gian đầu, tôi cũng đau đầu lắm, sợ mình làm gì không vừa lòng bố chồng, hay nấu ăn không hợp khẩu vị nên bố mới làm vậy. Sau đó tôi đã nấu nhiều món, thay đổi khẩu phần liên tục nhưng ông vẫn không động đũa dù chỉ một miếng, mà “trung thành” với món xôi tự nấu của mình.

Theo chị Biển thì mỗi khi gia đình có khách, mọi người đều rất ngại, nhìn hai mâm cùng một bữa với hai khẩu phần ăn khác nhau, sợ mọi người nghĩ trong nhà đang có chuyện lục đục, lúc đó anh Đô phải đứng ra giải thích mới làm khách không phật lòng chuyện này mà hai bố con thường xuyên cãi nhau cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của ông cụ. Sau thấy không có tác dụng thì đành phải kệ ông.

Ông Sắc dần dần cảm thấy sợ hẳn bữa cơm thông thường của gia đình, ngao ngán mỗi khi nhìn thấy cơm tẻ. Thói quen “khác người” này khiến ông cảm thấy bất lợi đủ đường, bắt đầu vào cuộc sống thu mình, “khép kín”. Ông kể lại: “Hai mươi năm nay, tôi không bao giờ đi ăn cỗ mà phó thác hoàn toàn cho con trai của mình, vì nếu có tham gia cũng chỉ ăn được một món, nếu người ta không làm chẳng lẽ lại bỏ về. Sang chơi nhà người quen cũng vậy, tôi cũng phải rất khéo léo và tế nhị, biết chắc người ta không mời cơm mới dám sang vì rất dễ mất lòng”.

Gia đình đã đặt ông Sắc trong tình trạng theo dõi sát sao, nếu thấy giảm sút về sức khỏe thì sẵn sàng dùng biện pháp mạnh để ngăn ông ngay. “Từ khi ông cụ “cai” hẳn cơm tẻ tôi không còn thấy bố phàn nàn về bệnh tật như trước nữa, da dẻ không nhợt nhạt mà hồng hào hơn, mặt mày cũng không cau có như trước nữa nên mọi người đã yên tâm cho ông được “tự do”- anh Đô chia sẻ.

Ông Sắc cho biết: “Từ khi “nghiện” xôi, bệnh tình không còn những cơn đau nhói nữa, sau mỗi bữa ăn tôi thấy thoải mái, dễ chịu hẳn. Có lẽ từ giờ tôi sẽ giữ thói quen này, vì sức khỏe là quan trọng, nếu có ăn cơm tẻ mà đổi lấy tình trạng sức khỏe xấu hơn thì tôi chẳng dại”.

Chính vì thói quen ăn xôi mà ông Sắc đều từ chối những đám cưới hay việc công trong làng. Nhiều người tỏ ra oán trách, thậm chí bàn tán về ông sống không hòa đồng, cá nhân. Vậy mà đã thấm thoắt hơn 20 năm, con “người giời” này đã quá quen thuộc với chế độ dinh dưỡng “chẳng giống ai”, chừng ấy năm tuy xóm làng đã chấp nhận thói quen oái oăm của ông, nhưng những cái đã mất của ông cũng không nhỏ....
Theo Quang Minh - Xuân Thái (Pháp luật & Xã hội)


0 nhận xét:

Đăng nhận xét