Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Thư gửi bác Trần Thị Ngọc Minh

Kính gửi bác Minh!
          Tôi gọi là Bác vì trong tôi vẫn còn giữ một chút kính trọng, lễ phép tối thiểu theo truyền thống văn hóa phương Đông đối với những người lớn tuổi. Bác sinh năm 1958, tính đến nay, đã đi gần hết con đường của một đời người rồi. Ở vào cái tuổi mà có lẽ người ta đã nếm trải biết bao nhiêu đắng cay, ngọt bùi và cả những điều trắc ẩn, gian manh, lọc lõi ở đời. Và lẽ ra, với ngần ấy thời gian trải nghiệm tuy không quá dài nhưng cũng đủ để con người ta nhận ra đâu là phải trái, đúng sai, thì bác lại mắc phải một sai lầm rất đáng tiếc. Tôi muốn nói đến bản tường trình của bác được một số trang mạng đăng tải, chia sẻ thời gian vừa qua về việc con gái bác là Đỗ Thị Minh Hạnh “bị bắt – bị hành hạ - bị đánh đập trong tù và những phiên tòa bất minh”. Xin thưa, những điều bác nói là hết sức vô lý và hoàn toàn không có cơ sở thực tế.
               

          Trước hết việc bác cho rằng con gái mình bị bắt tại Hà Nội chỉ vì lý do nhận cuốn sách “Khát vọng ngàn đời” và “Suy tư và ước vọng” của Thanh Giang. Tương tự như việc Hạnh bị bắt, “còng hai tay” tại Lâm Đồng là “bất hợp pháp, không có bằng chứng, không có lý do”…. là hoàn toàn sai lệch bản chất vấn đề. Thực tế không phải như vậy. Sự việc Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt, xử lý trước pháp luật xuất phát từ chính những hành động sai trái, bất chấp luật pháp, đi ngược lại với lợi ích của toàn thể quốc gia, dân tộc trong khoảng thời gian từ năm 2005 đến năm 2010. Hạnh đã câu kết với một số đối tượng chống đối trong và ngoài nước như: Trần Ngọc Thành, Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng… có những lời lẽ, hành vi xâm hại đến an ninh quốc gia Việt Nam. Đỉnh điểm là, sau khi đượcTrần Ngọc Thành - kẻ cầm đầu tổ chức phản động “Ủy ban bảo vệ người lao động Việt Nam” đưa sang Malaysia đào tạo, huấn luyện, trở về nước Hạnh đã cùng đồng bọn là Chương, Hùng thực hiện các vụ rải truyền đơn ở Trà Vinh, Đồng Nai và thành phố Hồ Chí Minh (từ ngày 28/1 đến ngày 9/2/2010) với những nội dung kêu gọi người dân chống lại Đảng, Nhà nước, tuyên truyền, kích động công nhân đình công, biểu tình, phá hoại máy móc, nhà xưởng, tài sản của doanh nghiệp… gây hậu quả, tác hại nghiêm trọng.
          Và như một tất yếu của kẻ gieo nhân nào thì sẽ gặt quả đó, với những bằng chứng không thể chối cãi, Đỗ Thị Minh Hạnh đã phải chịu sự chế tài nghiêm khắc của luật pháp với bản án 7 năm tù giam về Tội Phá rối an ninh trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân. Thực tế đã hết sức rõ ràng như vậy, mọi người đều hiểu, tại sao lại chỉ có mình bác không hiểu hay cố tình không hiểu, để để rồi đơm đặt những điều hết sức vô lý trong cái gọi là bản tường trình của bác. Phải chăng bác đang có một ý đồ xấu xa nào khác?
          Thứ hai, trong cả cái bản tường trình dài đến 7 – 8 trang ấy, bác luôn miệng cho rằng Đỗ thị Minh Hạnh “bị bắt, bị đánh đập và bị tra khảo tại Hà Nội; tại cơ quan công an huyện Di Linh, Lâm Đồng, “bị đánh đập tại tòa”, “bị khủng bố tinh thần, bị cưỡng bức lao động tại trại giam”, rồi cả việc “suýt chết tại trại giam Bến Lức”… Lối văn kể chuyện, tự sự của bác vẽ ra trong đầu người ta những cảnh tượng rất hãi hùng về một Đỗ Thị Minh Hạnh đi đến đâu cũng bị đánh, đánh lên bờ xuống ruộng, tơi tả luôn. Nhưng tất cả những điều bác nêu lên đó đều không có lấy một chút cơ sở nào gọi là chứng cứ thuyết phục khiến người ta mảy may tin tưởng là sự thật. Mọi thứ đều theo sự suy luận, ý kiến chủ quan của riêng cá nhân bác. Và theo cái cách mà bác diễn đạt vấn đề như thế, nếu có ai đó nói rằng: Đỗ thị Minh Hạnh đánh cán bộ trong trại giam, quan hệ tình dục với phạm nhân đồng tính, là một con điếm bệnh hoạn… thì bác có tin được không? Tôi chắc chắn một điều rằng, không chỉ bác mà bất kỳ ai cũng sẽ không tin, vì đó chỉ là những lời bịa đặt, không có chứng cứ. Vậy tại sao bác lại hành động hồ đồ, thiếu suy nghĩ và quy chụp, bịa đặt ra nhữ câu chuyện hoang đường như vậy?
          Người ta thường nói: Con hư tại mẹ. Tôi nghĩ trong trường hợp của bác là hoàn toàn đúng. Bởi bác sinh con ra, nhưng không dạy bảo đàng hoàng, tử tế, không cho chúng biết những điều hay, lẽ phải ở đời. Để đến khi con mình sa ngã, vướng vào vòng lao lý tự lúc nào không hay biết. Thử hỏi đó là lỗi của ai? Ngay cả khi Đỗ Thị Minh Hạnh đang phải chịu sự chế tài của luật pháp, người làm cha, mẹ như bác đã được lời nào khuyên bảo đứa con lầm đường, lạc lối phải cố gắng cải tạo cho tốt để làm lại cuộc đời chưa? Hay bác chỉ biết a dua, ngộ nhận, cho rằng con mình luôn đúng, không có tội để rồi đổ váy trách nhiệm lên chính quyền, Nhà nước. Đó là tư tưởng hết sức sai lầm. Bởi nếu cứ tiếp tục trượt dài trong suy nghĩ lệch lạc ấy thì không biết chừng bản thân bác cũng sẽ phải trả giá cho những hành vi sai trái của mình. Không chỉ thế, rồi số phận của Đỗ Thị Minh Hạnh sẽ tiếp tục đi về đâu khi mà khi ra tù, cô ta tiếp tục kế thừa, “nêu gương” tư tưởng bất mãn, chống đối của bác như vậy.

          Người xưa có câu: “Có cha, có mẹ thì hơn. Không cha, không mẹ như đờn đứt dây”. Mong bác thấu cho mà làm tròn bổn phận của người làm cha, mẹ.

_- Bùi Chít -_ 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét